“I saw your weeping eyes reflected in the window of a Boeing 727.
You looked down at the city, saw it slowly growing tiny,
As the sunset turned Hell’s Kitchen into heaven.”*
Hôm nay là một ngày tuyết rơi rất nhiều và rất lạnh. Mọi thứ ngoài khung cửa sổ như đóng băng lại, không khí nhuốm một màu xám thẫm ảm đạm chứ không hề đẹp lung linh như hình ảnh trên mấy tấm bưu thiếp mà tôi vẫn gửi về nhà. Sang đến trời Tây thì tôi đã đi qua được đến mùa đông thứ hai, cũng đủ để biết rằng tuyết mang đến cảm giác giá buốt và ẩm ướt khó chịu chứ không thích thú gì lắm. Tôi cũng học được rằng ở đâu cũng cần làm việc vất vả để kiếm cái ăn, không cứ gì ở nước ngoài thì ta có thể cho phép mình sống sung sướng hơn ở nhà. Tôi cũng học được rằng khi bạn thua kém và tụt lại phía sau thì sẽ không có ai kéo bạn lên cả, bạn chỉ còn học cách tự đứng dậy đi tiếp vì vốn dĩ bạn không thể bấu víu được vào ai. Còn đến hôm nay, thì tôi cũng thấm thía rằng đôi khi ta dùng mọi thứ để đánh đổi lấy tình yêu, không có nghĩa là người khác cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ đến đây, bất giác ruột gan tôi lại cồn cào lên sau một đêm bị tôi bạc đãi bằng rượu, tôi bèn vội kiếm thứ bỏ vào bụng. Lại nói, trước khi chết vì tình thì cũng không thể chết vì đói được.
Trên tủ bếp vẫn còn nguyên đồ đạc hôm qua chúng tôi mua ở siêu thị. Tôi quyết định nghỉ một buổi học, dành buổi sáng kinh khủng nhất trong những tháng ngày ở London để chăm sóc cho bản thân. Tôi bắt tay vào nấu một bữa ăn hoành tráng, canh khoai tây, sườn cừu nướng, trứng cuộn và bắp cải hầm nhừ. Ngôi nhà lại thấy ám áp và thơm lừng xua đi cái hơi rượu nồng nặc và cái lạnh lẽo trong lòng tôi. Theo thói quen tôi lau hai cái bát, nhưng rồi nhận ra rằng mình chỉ có một mình, nên tôi lại nghĩ đến anh. Không biết anh ăn gì chưa, mà thậm chí còn không biết anh đang ở đâu nữa. Người ta còn đang bận chuyện với người khác, thế mà mình còn ở đây mà nhớ với mong, tôi thở dài. Nói thật là trong lòng tôi tình yêu thì không biết còn bao nhiêu, chứ tôi ko đủ cao thượng để không biết tổn thương, không biết giận dỗi, không biết hận anh bao nhiêu cho đủ cái giây phút tay anh rời khỏi tay tôi vội vã chiều hôm qua, tôi ghét phải nhìn thấy mái tóc buông dài mong manh ấy đứng trên thềm cửa.
Thế là, không hiểu vì sao, tôi quyết định lấy bộ bát đũa của anh đặt ở ghế đối diện, còn tôi thì bình thản ngồi xuống giả vờ vừa nói chuyện với anh vừa ăn. Hình như trong vài bộ phim nào đó, khi chồng qua đời, người vợ nhớ thương quá nên ngày nào dọn cơm cũng để một bộ bát đũa ra để mời chồng về ăn cùng. Anh thì hẳn nhiên chưa chết, nhưng đôi khi con người ta đạt đến giới hạn đau đớn nào đó, thì sẽ nảy sinh ra hành động oái oăm như tôi lúc này. Và thế là, trong căn bếp nhỏ, có một ả đàn bà đầu tóc bù xù, mặc pijama cùng đôi dép thú bông loẹt quẹt, vừa gặm sườn vừa xua tay quát tháo vào không trung rất chi là trịch thượng:
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tất bẩn thì phải vứt vào máy giặt chứ, sống bừa bãi thế ai mà chịu được!”
“Về sau cấm có mà chat chit với mấy con bé dớ dẩm ấy nghe chưa, lườm à, thích lườm không? Đánh cho một trận bây giờ!”
“Ăn xong anh liệu mà rửa bát đấy, em đi nằm đây.”
Ả cứ nói, cái bát rỗng đối diện cứ nghe mà gật đầu lia lịa, chả dám ho he gì. Xong xuôi, ả ta tức là tôi-bị-điên-tình trèo lên giường, trùm chăn thật kín, kéo túi sưởi nóng rực ôm vào người, đôi mắt lại bắt đầu lim dim mơ màng. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi lại thấy có lẽ tôi không bị điên mà đây mới là một tôi rất bình thường, tôi mới chính là tôi chứ không phải cô gái nào đó bước xuống sân bay Heathrow một năm về trước. Nàng tiên cá khi có đuôi mới trở lại với đại dương và được là chính mình, còn đôi chân trần đẹp đến mấy nhưng mỗi lần bước đi đều đau nhói không thể tả. Có hay chăng là chất endophin nảy sinh từ tình yêu với hoàng tử làm cho nàng mê muội, quên đi cái đau đớn thấu tâm can ấy, để rồi kết cục vẫn nhận lấy nỗi đau còn lớn hơn nhiều…
***
Tiếng chuông cửa làm tôi tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ đã là 4 chiều. Không biết là ai đến tầm này nhỉ, tôi làu bàu, rồi giật mình choàng tỉnh, có thể là anh vì anh không cầm chìa khóa theo người. Chải vội mái tóc, chỉnh đốn trang phục, thoa tạm kem dưỡng da, cơ bản là trong hai người con gái thì không ai muốn làm kẻ xấu xí. “Ding! Ding!” Tiếng chuông lại réo lên vội vã và liên tục, cứ như người đứng ngoài sợ đằng sau cánh cửa này là một điều gì đó khủng khiếp lắm đang chờ đợi mình. Còn kẻ đứng trong, mặc dù đang cố tỏ ra bình thản, thì vẫn đang có từng con sóng cuộn trong lòng theo từng nhịp chuông ấy.
Tôi chậm rãi mở khóa cửa. Anh đứng đó, mái tóc ươn ướt vì có lẽ anh đã đi đầu trần trong tuyết, đôi má anh đỏ ửng lên trên nền da trắng xanh, cũng vẫn đôi mắt nâu đượm vẻ u buồn rất gợi tình ấy đang nhìn tôi chăm chú. Tôi lảng tránh ánh mắt ấy của anh, nhưng không tránh được vòng tay ôm chặt lấy tôi bất ngờ. Quần áo anh lạnh buốt áp vào người tôi, tôi thoáng rùng mình, toan gỡ anh ra nhưng anh vẫn cứ ôm tôi chặt cứng như thế mãi, như thể anh mới là người sợ tôi đi đâu mất. Anh vốn rất giỏi trong việc đẩy tôi ra xa rồi lại kéo tôi vào như thế, khiến tôi lúc nào cũng trong hai trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng, không phải lúc này, lần này anh đã đưa tôi đi xa quá, đặt tôi vào tình huống chênh vênh mà có lẽ đến tình cảm cuối cùng dành cho anh cũng không thế cứu vãn được.
Tôi nén nước mắt, nuốt cái nghèn nghẹn xuống cổ, từ từ đẩy anh ra. Tôi ngước lên nhìn anh, tôi vẫn luôn nhỏ bé và run rẩy trước bờ ngực rộng lớn của anh như thế, chỉ khác là lần này, tôi biết rằng ánh mắt lãnh đạm tôi đang dành cho anh, hẳn là khiến anh sửng sốt. Môi anh mấp máy định nói điều gì đó, và tôi cũng không biết mình đang chờ đợi anh nói điều gì. Và tôi đành làm người phá tan cái không khí yên lặng đáng sợ này.
“Anh ăn gì chưa?” Tôi tự nhiên tiến đến bàn ăn. “Em mới làm món sườn cừu nướng ngon lắm, để phần anh.” Vừa nói tôi vừa cho đồ ăn vào lò vi sóng, trong không gian yên ắng chỉ có tiếng lạch cạch của bát đĩa, tiếng bước chân lộp cộp của tôi và tiếng thở đều đều của anh. Tôi chuyên chú vào công việc của mình để tránh phải đối thoại với anh, anh cũng hợp tác với tôi và ngồi xuống bàn ăn. Tôi vẫn gắp cho anh ân cần và dịu dàng như thế, còn anh vẫn cười ngọt ngào với tôi như vậy, nhưng không biết rằng anh có thấy vị thức ăn mằn mặn, đăng đắng giống như tôi.
“Em à, anh…anh cần phải về Việt Nam có việc.” Anh buông đũa, ngập ngừng nói.
Tôi hơi khựng lại, nhưng không sao, vì đó là những gì tôi dự tính. Tôi điềm nhiên gắp miếng khoai tây bỏ vào miệng, chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng.
“Em không hỏi hôm qua như thế nào sao? Em đừng như vậy, anh sợ lắm!”. Anh với tay túm lấy tay tôi, tôi giật mình hất tay ra, khiến ly nước trên bàn rơi xuống vỡ tung tóe, thế nhưng tôi cũng không buồn để tâm, vẫn chỉ “Ừ” khe khẽ.
Anh nhìn vẻ dửng dưng giả tạo không che giấu nổi đôi mắt dần hoe đỏ của tôi, lại nhìn xuống chiếc cốc đôi mà chúng tôi đã tự tay đi chọn có in hình quả cherry đỏ rực rỡ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ, môi anh mím lại tựa hồ như muốn bật máu, không rõ là đang muốn mắng tôi hay là thanh minh thanh nga điều gì đó. Điều tiếp theo tôi biết là anh đi vòng qua bàn rồi bế tôi lên, cẩn thận tránh những mảnh thủy tinh ngổn ngang dưới sàn nhà, đưa tôi đặt lên giường, nhẹ nhàng kiểm tra chân tôi có mảnh thủy tinh vào văng vào không, sau đó lẳng lặng đứng dậy thu dọn bàn ăn. Cả một quá trình ấy, chúng tôi không có một lời nói thừa thãi nào, cứ lặng lẽ hành động như một đôi tình nhân hạnh phúc cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dọn dẹp, rồi khi xong xuôi anh quay lại giường nhìn cô tình nhân gần 30 tuổi đang ngồi ngây ngốc ngắm tuyết rơi, ôm từ đằng sau cô thật chặt, rồi hôn lên tóc, lên cổ cô, sau đó thì thầm vào tai cô rằng:
“Hãy cho anh thời gian, chờ anh nhé!”
Cô gái ấy trộm nghĩ rằng chờ đến bao giờ, thời gian là khi nào, nhưng mà cô không đem cái thắc mắc ấy ra thành lời, bởi vì cô biết mọi lời hứa hẹn chỉ là vô nghĩa nếu như bản thân không tin tưởng vào cái ngày mà có lẽ không bao giờ đến ấy. Nên cô chỉ nương theo nụ hôn của anh vào cái sâu cùng bất tận, tiếng “ừ” vừa ra đến đầu môi đã bị anh nuốt trọn lấy, anh hôn cô cuồng nhiệt như nụ hôn dưới mưa của London, chiếm lĩnh toàn bộ, không cho nhau lấy một giây để thở. Lúc này, tôi chấp nhận nhắm mắt lại, tôi quên đi tôi của quá khứ, chỉ để lại hiện tại là cô ấy và anh say mê quấn quýt những giây phút có thể là sau cuối của một cuộc tình.
Anh rời đi vào buổi tối, khi tôi vẫn đang cuộn tròn trong chăn. Anh mở tủ chỉ lấy vài bộ quần áo và tư trang cần thiết, ý rằng anh sẽ còn trở lại nên ko cầm về nhiều. Tôi giả vờ quay vào tường ngủ say, để không nghe thấy tiếng anh lạch cạch đóng đồ, để không nhận thấy nụ hôn vội lên trán tôi trước khi đóng cửa. Không hiểu sao, nước mắt tôi lúc này lại rơi lã chã, mặt nạ của tôi rơi xuống vừa lúc anh với tay chốt cửa. Tôi khóc cho một tôi khờ dại, tôi khóc cho một tình yêu đậm sâu, tôi khóc cho những ngày tháng hạnh phúc ở núi Brokeback mà không biết bao giờ mới có lại, tôi khóc cho một tôi hèn nhát không thể gào thét vào mặt anh như những gì tôi tưởng tượng. Tôi khóc, vì đây là những giọt cuối cùng.
***
Thấm thoắt cũng đã hai tháng trôi qua. Tôi hiện đang kéo va li nặng trịch xuống khỏi chiếc taxi, trên người còn quàng túi lớn túi bé chỉ thiếu nước may cả túi để trên đầu tiến vào sân bay Heathrow. Vẫn giống như ngày đầu tiên đặt chân xuống đây, sân bay vốn là nơi khiến con người cảm thấy ấm áp nhất, nhưng cũng dễ biến ta thành kẻ cô đơn nhất. Và tôi, một trong những kẻ cô đơn thảm thương ấy, vội vã rời bỏ chốn phồn hoa này qua một đường băng dài thật dài, để rồi từ từ nhận thấy London chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu qua làn mây mờ ảo. Tôi quay sang bên cạnh là đôi vợ chồng người Việt cũng trên đường về quê ăn Tết. Trên máy bay bắt đầu rộn lên những tiếng cười đùa bằng tiếng mẹ đẻ thân thương, thi thoảng pha vài câu bồi rất Việt. Tôi mỉm cười khoan khoái, nhận lấy thanh kẹo từ người đồng hương, bắt đầu ríu rít nói chuyện với người vợ trẻ. Mười mấy tiếng đồng hồ trôi đi vui vẻ như thế, không buồn rầu như tôi nghĩ, chỉ thi thoảng thấy bàn tay xiết chặt khi ngủ của cặp đôi bên cạnh làm nhói lên một điều gì đó mà ba tháng rồi tôi chưa nguôi ngoai được.
Thôi thì, người ta vẫn nói ra rả đấy, đại ý là “thời gian sẽ trả lời”.
Trở về trong vòng tay gia đình, bè bạn, tưng bừng đi thăm hỏi người thân, làm chị già Noel đi phát quà cho mấy đứa bạn thân, rồi say sưa nhậu nhẹt với đồng nghiệp cũ,…nửa tháng trời tôi cứ quay cuồng như thế cho đến khi nhận được một tin nhắn của anh.
“Em về Việt Nam đấy à?”
Tôi về lần này không kèn không trống, cũng không báo với ai, facebook thì cũng đóng bụi, có lẽ vì bạn bè đi chơi đăng ảnh lên mà tôi không để ý. Vậy hóa ra anh cũng để ý, tôi cũng có chút vui nhẹ. Mấy tháng tôi chưa nói chuyện với anh, kể cũng lạ, yêu nhau thì yêu điên cuồng mà lúc xa thì có thể nhịn một thời gian dài không nói chuyện. Thứ tình cảm giữa chúng tôi cứ bấp bênh kì lạ như vậy, hay là tôi tự an ủi rằng nó cũng là một dạng tình yêu. Tôi đắn đo, cuối cùng tôi không trả lời. Tôi cũng không xác định chờ anh, nhưng tôi cũng không mong một dòng tin nhắn vô thưởng vô phạt thế này.
Thế mà từ ngày hôm đấy, không thấy anh nhắn nhủ, hay gọi điện gì cả. Tôi hơi sốt ruột, thi thoảng giả vờ vô tình phóng qua nhà anh, nhưng luôn là cánh cửa sắt im lìm. Tôi không kỳ vọng gì nhiều lắm, bởi tôi sợ càng hy vọng lại càng thất vọng, mà bây giờ chúng tôi gặp nhau, rồi lại lâm vào bế tắc. Tôi lại cứ phải đóng vai kẻ thứ ba, còn anh đóng vai kẻ đa tình làm đau khổ trái tim hai người phụ nữ. Lần này, có lẽ anh để tôi chờ thật.
***
Tôi về nhà dự kiến hơn hai tháng, chơi bời du lịch tung tăng cũng đã được tròm trèm 60 ngày, nghĩa là thời gian tôi quay lại London học tiếp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ đến việc lại phải xa nhà, ở một mình trong căn phòng anh để lại, với chiếc giường thân thương cùng bố mẹ, tôi chỉ muốn xé ngay cái visa mà tiếp tục ở lại Việt Nam. Thực ra ngành kinh tế cũng không phải ước mơ lớn lao gì của tôi, tôi học được nhưng không đam mê lắm, cái mình đam mê thì không đủ ý chí theo đuổi, còn cái mình quyết chí theo đuổi lại…không đam mê mình lắm.
Trong lúc tâm trạng rối bời vì việc học, việc nhà, việc của anh thì người yêu cũ đến phát thiệp cưới. Anh hẹn gặp tôi ở một quán cafe chúng tôi vẫn hay ngồi, gọi những món chúng tôi ưa thích, chỉ khác là bên cạnh anh đã có người con gái khác. Dễ dàng nhận thấy cô ấy không đẹp, nhưng toát lên vẻ dịu dàng điềm tĩnh rất giống anh nhưng lại rất khác tôi, khi trò chuyện tôi mới biết cô là giáo viên một trường cấp 3 danh tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vừa hiểu biết lại lịch sự. Tôi nhìn ánh mắt trìu mến họ dành cho nhau, tự đáy lòng chúc phúc cho anh, vì người như anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc như vậy, đồng thời đành cáo lỗi và chỉ biết chúc mừng anh. Lý do khách quan thì ngày anh cưới là sau khi tôi đặt vé hai ngày, còn nguyên nhân chủ quan thì dù có đổi vé nhưng tôi cũng không muốn xuất hiện để làm tiêu đề cho bạn bè anh lắm.
Trò chuyện một lúc, hai người kia bận đi phát thiếp nên rời đi trước, tôi ngồi lại một mình, nhâm nhi ly trà và ngắm dòng người qua lại, cố in sâu hình ảnh mà sắp tới tôi không còn được nhìn thấy, mà thay vào đó sẽ là những gương mặt, những khối nhà, những chiếc xe vuông vức đến hoàn hảo. Bất giác tôi lại nghĩ tới anh, người ta có hạnh phúc của mình rồi, đến bao giờ anh mới mang hạnh phúc cho tôi. Bỗng điện thoại rung lên từng hồi, tôi rút ra, hơi giật mình khi thấy số anh, ngần ngừ bấm nút nghe. Giọng anh vang lên quen thuộc khiến tim tôi xao động trong một tích tắc nào đó:
“Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở nhà.” Tôi đáp bừa.
“Thế em xuống đi, anh đang ở dưới nhà.”
Tình huống này hơi ngoài dự liệu của tôi, thấy tôi ậm ừ, anh cũng đoán ra hay tôi cho rằng anh cũng đã hiểu tôi quá, bèn nói tiếp:
“Em đang ở đâu để anh đến?”
Mười lăm phút sau, anh đẩy cửa bước vào. Trông anh béo hơn một chút so với hồi ở với tôi, có lẽ về đây được mẹ với “vợ” chăm nên khác hẳn. Lòng tôi lợn cợn lên chút ghen tuông vớ vẩn, phụ nữ khi đến lúc lại biến thành nhà thám tử đại tài bị tự kỉ ám thị với người đàn ông mình yêu như thế đấy. Anh nhìn tôi, cười rạng rỡ đến chói mắt trong tiết trời mùa xuân, đôi mắt anh híp lại, cái má lúm duyên duyên đáng nhẽ không nên đặt lên khuôn mặt đã vốn trẻ con ngây thơ của anh sẽ dễ dàng khiến phụ nữ không kìm lòng được.
Mà tôi thì lại quá đỗi đàn bà, lại còn là một người đàn bà khờ dại.
Anh thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, nhưng không có một cử chỉ thân mật nào khác, rút bao thuốc ra thành thục châm một điếu. Cái kiểu cách phớt đời của anh khiến cho người ta rất dễ ghét, nhưng một khi đã ghét nghĩa là ta sẽ phải để tâm. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt anh khiến tôi hơi thu mình lại, khoanh tay trước ngực như cách phòng vệ yếu ớt trước anh. Anh hỏi tôi dịu dàng:
“Em có khỏe không?”
Khỏe, khỏe cái đầu nhà anh ấy. Đương nhiên là tôi không trả lời như thế mà phải đóng vai người lạnh lùng lịch sự và còn phải phớt đời hơn anh. Bởi chúng tôi bao giờ cũng ở trong tư thế tấn công lẫn nhau và không ai muốn chịu thua, nhưng phần thua lại thường là về phía tôi. Bởi vì lẽ đơn giản, trong tình yêu, ai được yêu nhiều hơn sẽ là kẻ mạnh. Thế nên tôi chỉ cười, lại nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt, trả lời ngắn gọn:
“Em khỏe, còn anh?”
“Anh không khỏe lắm, dạo này nhiều việc quá nên mệt”. Anh nhún vai.
“Anh thì có việc gì?” Tôi nhíu mày nhìn anh, hơi lên giọng ở cuối câu một cách không chủ đích. Sau rồi mới chợt nhận ra mình phản ứng thái quá, lại cắm mặt vào cốc uống trà lần thứ bao nhiêu không rõ.
Anh yên lặng nhìn tôi, đôi mắt lại đượm đượm buồn, mà báo hiệu cho tôi rằng mỗi khi anh làm thế là tôi sẽ không gặp chuyện gì tốt lành. Anh thở dài, cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngập ngừng nói:
“Anh…anh sắp kết hôn.”
“F*ck…” Tiếng chửi thề buột ra từ miệng tôi mà không kìm lại được, thực ra là nếu không kiềm chế thì tôi muốn đáp cả cái cốc này vào mặt anh. À không, nếu được thì tôi muốn hất cả cái bàn vào người anh nữa. Máu nóng trong người tôi như sôi lên, thực sự là tôi tưởng rằng tôi có thể bình thản đón nhận những gì xấu nhất, tưởng rằng tôi có thể tự coi mình bị bỏ lại ở London như một sự tự nguyện đến và đi trong tình yêu. Thế nhưng khi nghe chính miệng anh nói vậy, tôi không còn giữ đc bình tĩnh nữa. Chờ đợi đây ư, kết quả của việc tôi đánh đổi mọi thứ đây ư, hóa ra khi tất cả chỉ là phỏng đoán thì tôi vẫn lạc quan lắm, nhưng một khi chính anh tự tay đặt dấu chấm hết câu thì tôi thấy câu truyện tình yêu của tôi dở vô cùng, khốn nạn vô cùng.
Tôi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của anh, định buông một câu nào đó thật đắt giá rồi bước ra khỏi cuộc đời anh, à không, cho anh ra khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn thì chợt thấy anh cười rũ rượi, anh cười như thể là chưa bao giờ được cười. Đến mức tất cả mọi người trong quán quay lại nhìn bọn tôi khiến mặt tôi nóng bừng. Đến nước này tôi không kiềm chế được nữa, nhưng gì trong tâm can tôi quăng hết vào mặt anh.
“Buồn cười lắm à? Có gì mà cười? Cười vì em đã yêu anh như một con ngốc à? Hay là cười vì giờ anh hạnh phúc quá rồi, không ai hạnh phúc hơn anh rồi. Em chống mắt lên xem người như anh có cười được mãi không nhé?”
Tôi cứ nói, thực sự là tôi nói cái gì mình cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng khi tôi ngừng nói là lúc anh ôm chầm lấy tôi, bất chấp mọi người xung quanh đang chỉ trỏ bàn tán. Tôi chỉ đứng đến ngực anh nên cả người bị anh bao trọn lấy, ấm áp không còn kẽ hở. Bên tai tôi là tiếng anh đều đều:
“Em cứ mắng anh đi, vì anh thích em như thế.” Má tôi bắt đầu âm ấm.
“Anh không thích em cứ khóc một mình, cứ phải mạnh mẽ trước mặt anh.” Khóe mắt tôi cay cay.
“Sau này em cứ chính là bản thân mình, cứ dựa vào anh. Có được không?” Nước mắt tôi đã thấm ướt ngực áo anh.
“Anh thề sẽ chung tình.”
***
“Thế bây giờ thế nào? Em là phụ nữ kiểu gì thế, ai đời chuyện đấy lại cứ để anh làm là sao?” Anh bực mình tắt máy điện thoại vứt lên giường, nơi có tôi đang nằm cuộn tròn như con mèo lười, chỉ để hở mỗi hai mắt hấp háy.
“Ai bảo tự nhiên anh đòi đến Thụy Điển, lại còn tận nơi xa xôi hẻo lánh vừa lạnh vừa buồn. Lại còn gì nhở…chuyên tâm sáng tác cơ… chỗ nào chẳng vẽ được. Rõ lắm chuyện.”
Tôi thò tay vớ lấy điện thoại anh vứt xuống, trùm chăn toan chơi điện tử thì anh kéo tuột chăn ra, để lại tôi co ro trên giường. Ngoài trời đang âm 18 độ mà không có chăn thì tôi thành băng đá mất. Tôi vội vàng nhổm lên kéo lại thì bị anh nắm tay lôi xềnh xệch ra phòng tắm, nơi có hai chậu quần áo đang chất đống lên. Vừa nói anh vừa xắn tay áo:
“Em giặt đi, anh xả. Sao từ hồi lấy về em lười thế không biết?”
“Anh chẳng bảo em phải sống thật với con người mình cơ mà? Sao anh bảo anh thích lắm thích vừa?” Tôi cũng hậm hực đeo bao tay vào, ngán ngẩm nhìn đống quần áo ngút trời, lòng căm hận cái máy giặt hỏng mấy ngày nay mà gọi thợ chưa ai đến sửa. Cũng tại anh chồng yêu quý đòi về tận nơi xa xôi hẻo lánh, nhà giữa một quả đồi tuyết phủ trắng xóa, muốn gặp hàng xóm chắc phải đến vài dặm.
“Giời ơi, biết thế hồi đấy lấy em kia cho rồi. Vợ thì vừa già vừa lười….” Anh thở dài ngao ngán, quay lại lườm tôi.
Nhìn vẻ mặt anh, tôi không nhịn được cười, bèn ôm chầm lấy cổ anh, cắn nhẹ vào má anh. “Giờ hối hận cũng muộn rồi, em ấy sắp lấy chồng đại gia đẹp trai như Hàn Quốc.” Tôi chẹp miệng. “Thôi anh làm dần cho quen đi!”
Anh mỉm cười, thơm chụt vào môi tôi, nụ hôn có mùi thuốc lá thoang thoảng, có mùi đàn ông thanh tao rất riêng của anh, cũng có một mùi tình nồng đậm mà tôi đã say từ rất lâu về trước…
“You turned your face to me, and I tucked your hair behind your ears,
Said, nothing can go wrong,
So long as we are together, so long as we are, so long,
So long as we are together, so long as we are, so long.”*
<Hết>
(*): Lời bài hát “So Long” của Tim Michin